A1 VÔ ĐỐI
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


A1 PRO VÔ ĐỐI
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Yesterday - Kì cuối: Let it be

Go down 
Tác giảThông điệp
chip_1998_chip

chip_1998_chip


Tổng số bài gửi : 99
Join date : 05/03/2010

Yesterday - Kì cuối: Let it be Empty
Bài gửiTiêu đề: Yesterday - Kì cuối: Let it be   Yesterday - Kì cuối: Let it be I_icon_minitimeTue May 18, 2010 4:42 am

Miếng bánh vẫn ở giữa hai bờ môi, cô lúi húi tìm kiếm trong hòm đĩa như mọi lần. Lựa đi lựa lại vẫn không tìm được phim vừa ý, hình như toàn phim cô đã xem rồi thì phải. Không lẽ lại xem mấy cái trong ổ cứng, cô ngồi hẳn xuống, cau mày lại. Nhưng rồi tay cô chợt chạm tới một hộp đĩa lạ. Không poster phim ở ngoài, không một dòng chú thích.


Sáng chủ nhật. Hôm nay có lẽ trời sẽ nắng to, còn sớm mà mặt trời đã lên cao đến nhường này. Anh uể oải mở cửa cho cô bé giúp việc đến sớm. Sẽ lại là một ngày bận rộn đây, ngày nghỉ của người khác nhưng đâu có phải của anh.

Gần 8h sáng, anh dựng lại chiếc bảng gỗ phía trước, tỉ mỉ dùng phấn màu tô lại phần nền đã bị mờ. Một nét hồng, rồi một nét xanh, lại một nét hồng nữa.

· Anh.

Anh giật nảy mình. Ai có thể đến đây vào giờ này, ngoài cô ra. Nhưng chưa cần xét đến những chuyện hôm qua, chỉ cần nghe giọng nói, không cần quay lại anh cũng biết đấy không phải là cô. Một người khác. Một người mà mỗi lần nghe thấy giọng là anh lại lạnh người.

Cô gái có giọng nói lảnh lót như chim hót.

Cô ta làm gì ở đây, vào lúc sớm thế này?

· Em biết là đến sớm thế này thể nào cũng tốt hơn mà - cô ta vừa nói vừa hí hửng đẩy chiếc cửa gỗ đi vào. Cái radio chuẩn bị đến giờ phát thanh rồi, anh thở dài. Không hiểu sao anh lại bị mắc phải cô ta thế này cơ chứ.
·
Và câu chuyện lại tiếp diễn đúng y xì bóc như lần trước. Anh làm, cô ta nói. Chỉ khác một điều là hôm nay sẽ không có ai đến giải vây cho anh vì quán vắng teo không một mống khách. Anh cũng không thể viện cớ đưa đồ cho khách để làm đứt đoạn “chương trình radio” được. Hôm nay, đài phát thanh sẽ hoạt động liên tục, liên tục, liên tục và liên tục.

· Anh này, trưa thứ 2 anh có rảnh không? Em đến có được không? - cô nàng sau một hồi thao thao bất tuyệt, quay sang hỏi anh.
· Ơ, không
· Sao lại không? Em đến đây cơ mà, nhé nhé anh nhé !!!
· Ơ
· Nhé, em đến nhé !!!
· Anh.
·
Lại một người khác gọi anh, và cánh cửa gỗ lại bị mở mạnh đến mức kêu “Sầm” một tiếng. Lần này, đó là cô. Anh không ngờ là cô lại ở đây giờ này, nhưng không cần biết lý do, chưa bao giờ anh mừng như thế khi cô ở đây.









· Anh bảo em quên rồi thì hãy đến. EM QUÊN RỒI - cô hào hứng chạy lại, xen ngay giữa hai người và nói thật to.
· Vậy hả - anh vẫn chưa hết bất ngờ vì sự có mặt kì lạ của cô.
· Và hôm nay em muốn xem phim, hehe. Thôi anh nói chuyện tiếp đi, em đi xem. - cô cười với cô gái kia và trèo tót lên tầng 2. Trời ơi con bé này, vậy mà anh hi vọng gì ở cô chứ. Rốt cục thì anh vẫn phải ở đây với cái loa phát thanh có động cơ vĩnh cửu này. Anh ngán ngẩm quay sang. Cô gái có giọng nói líu lo đã bình tĩnh lại trước sự có mặt đột ngột của cô, nhanh chóng lấy lại tinh thần và tiếp tục chủ đề dang dở.
· Nếu anh bận thật thì để thứ 4 vậy nhé - anh nhủ thầm sao cô ta dai dẳng thế nhỉ. Chả lẽ chỉ vì một lần anh giảm giá đặc biệt cho cô ấy mà tất cả đến nông nỗi này.

Màn kèo nhèo giữa hai người lại tiếp tục, và chuẩn bị đến đoạn căng thẳng nhất thì cô đã lại đứng ở cầu thang tự lúc nào.

· Anh ơi, máy chiếu bị làm sao í, chỉnh hộ em cái - cô nói nhỏ, lí nhí như xin lỗi vì đã cắt ngang. Không cần nói đến lần thứ 2, anh bỏ ngay chiếc khăn xuống và đi lên tầng 2. Cô gái kia lại được một phen bất ngờ.

Đến lúc này chỉ còn hai người, cô và cô gái lạ. Vì cô không phải là anh, nên cô gái kia im lặng chứ không nói nhiều như lúc nãy. Thay vào đó, cô ta nhìn cô với ánh nhìn dò xét từ đầu đến chân. Cô dửng dưng, để mặc cho cô ta nhìn. Cô mở cửa quầy bar, tự vào chỗ mà anh vẫn đứng, mở tủ và pha cho mình một tách cacao lớn. Cô gái kia nhìn cô với vẻ ngạc nhiên lắm, nhưng vẫn im lặng. Cô lại tiếp tục mở tủ, tìm lọ cookies, đổ ra chiếc đĩa nhỏ rồi vừa nhấm nháp bánh vừa uống từng ngụm cacao.

· Mời chị - cô nhỏ nhẹ. Cô gái kia quay mặt đi không trả lời. Không ăn à, tiếc nhỉ, bánh ngon thế này cơ mà. Cô nhún vai, nhặt một chiếc cookies, bánh giòn tan rào rạo rào rạo.
· Xong rồi đấy - anh đi xuống. Cô cầm chiếc cốc và đĩa bánh của mình, gật đầu. Khi đi qua, cô nháy mắt với anh.

Anh không hiểu cô đang có ý gì, nhưng anh biết chắc sắp có chuyện gì đó xảy ra. “Con bé quái quỉ này, không hiểu nó đang định làm gì nữa đây.” Anh tự hỏi, và quay lại chỗ của mình ở quầy bar. “Lại còn cái cô này nữa, làm gì thì làm về đi cho tôi nhờ” - anh muốn nói với cái cô rắc rối đang đứng ngay kia như thế, nhưng vì khách hàng là thượng đế, hơn nữa lại đường đường một đấng nam nhi, anh lại một lần nữa cố nén lại, mặc kệ cô ta nói gì thì nói.

Và chỉ ít phút sau, anh đã hiểu ý nghĩa cái nháy mắt khi nãy.

Liên tiếp 3 lần liền, ngay giữa cao trào của cuộc nói chuyện (thật ra là cuộc nói chuyện chỉ từ 1 phía - cô gái có giọng nói líu lo thôi), cô đều xuất hiện. Vừa vô tình mà cũng vừa cố tình, với vẻ mặt ngây thơ vô số tội, cô đều thỏ thẻ: anh ơi phụ đề phim làm sao thế ạ; anh ơi laptop hết pin rồi, em không tìm thấy sạc; anh ơi, mất điện rồi. Cả 3 lần nghe cô nói, anh đều lẳng lặng gật đầu lên tầng 2. Cô ở lại với cô gái kia, và lại đổ cookies ra đĩa. Nhưng xem ra đến lần thứ 3, cô gái ấy không thể nhịn thêm được nữa.

· Tôi thấy quạt vẫn đang chạy mà - cô gái mở lời trước.
· Thì sao? - cô không ngẩng mặt lên, tỉ mỉ xếp cookies thành vòng tròn theo viền đĩa.
· Sao cô lại nói là mất điện? Cô muốn gì vậy hả? - cô gái nói lớn, lúc này đã tiến sát về phía cô.
· Vì tôi không thích thấy cô nói chuyện với người yêu tôi nhiều như thế, vậy thôi- cô cắn mạnh một chiếc cookies, ngẩng lên và nhìn vào đôi mắt bất ngờ của cô gái lạ. - Tất cả là như vậy đấy…
……………………………………………………….



Lúc xuống cầu thang, anh không thể tin vào mắt mình. Cô gái kia đã đi tự lúc nào, chỉ còn mình cô ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế cao, bẻ đôi những chiếc cookies và khe khẽ hát:

“Strawberry Fields
Forever…”



· Nãy giờ em có xem phim đâu, sao cứ gọi anh lên đó làm gì?
· Anh đùa em hả, vậy sao anh còn lên, lại còn lên đến 3 lần.

Anh và cô đều phá lên cười. Hai người diễn trò ăn ý gớm. Cô vỗ vai anh, khen anh chịu đựng tốt. Anh cốc đầu cô, con bé này chỉ giỏi bày trò. Hóa ra trong suốt lúc cô gái kia nói chuyện với anh, cô có xem phim đâu. Cô đứng ở góc hành lang, vểnh tai lên nghe ngóng, chờ đến lúc “hot” nhất thì chạy ra làm kì đà. Anh không biết lúc cuối cô làm gì mà cô gái kia bỏ đi nhanh thế, nhưng hôm nay anh cảm ơn cô rất nhiều.

· Không cảm ơn xuông được đâu nhé. Hôm nay em sẽ chiếm phòng chiếu phim đến chiều. Cộng thêm cái tội hôm qua dám đuổi em về. Đã thế hôm nay ngồi mọc rêu ở đây xem anh làm gì được - cô nhăn mặt chọc anh, rồi với lấy đĩa bánh của mình, hí hửng lên tầng 2.

Anh nhìn theo cô, khó hiểu: “Có thật là cô ấy đã quên rồi không?”
…………………………………………………………………………………………



Miếng bánh vẫn ở giữa hai bờ môi, cô lúi húi tìm kiếm trong hòm đĩa như mọi lần. Lựa đi lựa lại vẫn không tìm được phim vừa ý, hình như toàn phim cô đã xem rồi thì phải. Không lẽ lại xem mấy cái trong ổ cứng, cô ngồi hẳn xuống, cau mày lại. Nhưng rồi tay cô chợt chạm tới một hộp đĩa lạ. Không poster phim ở ngoài, không một dòng chú thích. “Cái gì đây nhỉ…” - cô tò mò cầm chiếc hộp lên. “Mình chưa thấy nó ở đây lần nào, lạ quá. Ậy, hay là phim linh tinh gì đây, chết thật chết thật.” Cô lắc đầu, nhưng vẫn lôi chiếc hộp ra khỏi hòm. “Nếu mà là phim linh tinh chắc không dám cho vào đây đâu, cứ mở lên xem thử thế nào.”

Người ta nói gấu trắng là chúa tò mò, nhưng xem ra đấy chỉ là trong giới động vật. Trên trái đất này, không có sinh vật nào đánh bại được con gái ở tính tò mò. Dường như tò mò đã ăn sâu vào máu các cô gái mất rồi. Vừa hí húi cho chiếc đĩa vào lap, cô vừa nghĩ giả sử chiếc đĩa này mà giống cuốn băng trong “The Ring”, thì chắc lát nữa cô sẽ nhận được điện thoại và coi như đời cô chấm dứt tại đây. Như thế cần lên lịch trước mình sẽ làm những gì trong 7 ngày cuối cùng của tuổi trẻ. Cô sẽ làm gì nhỉ, sẽ uống thật nhiều cacao này, sẽ dốc hết tiền bạc sang châu Âu một chuyến, sẽ…

Những gì hiện lên trên màn hình cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Một dòng chữ trắng với font đơn giản hiện lên giữa nền đen.

“Chúc mừng, người tò mò nhất thế giới cuối cùng cũng đã phát hiện ra rồi cơ đấy.”

Và sau đó là những thước phim.

Không phải một bộ phim “linh tinh” (đương nhiên rồi), cũng không phải những hình ảnh ma quái khó hiểu. Ngược lại, chúng thân quen với cô một cách bất thường.

Đó là Sam. Sam của "I’m Sam”, người đàn ông đang bơ vơ trên chiếc xe bus. Người vợ của anh ta đang cố lẩn trốn thật nhanh vào đám đông, để lại mình anh trên chiếc xe với dáng vẻ ngây ngô đến tội nghiệp. Và giai điệu của ” Lucy in the sky with diamond” đang ngân vang.

Đó là Makino Tsukushi. Cô đang đi giữa con đường đầy lá vàng rơi của Central Park. Tsukushi đến New York tìm Tsukasa, nhưng anh lại nhìn cô như người xa lạ. Cô đi vô hướng trong nhạc nền là “Strawberry Fields Forever”, những chiếc lá vàng vụn nát dưới từng bước chân, vỡ tan cùng kí ức.

“Em thấy mình có giống họ không?”

Một dòng chữ khác lại hiện lên.

Sao cơ? Cô có giống họ không à? Cô tự hỏi mình, và đôi mắt mở to vẫn nhìn hướng lên trên, gương mặt cô lại trở nên lạnh giá. Cô siết chặt chiếc gội dựa đang ôm trước ngực. Nhưng tay cô đang run.

Sam và Tsukushi, những người bị bỏ rơi, những người đang rơi xuống đáy cùng tuyệt vọng. Ừ, chẳng lẽ đấy là cô sao? Không, từng là cô thì đúng hơn. Cô tự nhủ, mình đã quên rồi, đã quên rồi, bây giờ mình không còn như họ nữa. Đôi môi cô run run: “Không, em không giống họ”.

“Chắc là không rồi, vì đây mới là em thực sự”.

Lần này những đoạn phim hiện lên thật nhanh, không còn chậm như đoạn đầu nữa. Những bài hát của The Beatles vang lên, và những bộ phim mà cô yêu thích nối tiếp nhau như một buổi diễu hành. Là “Cheaper by the dozen” với “Help”, là “Happy feet” với “ Golden Slumbers”, là “Pleasantville” với “Across the universe”. Nhiều thật là nhiều, những đoạn phim vui tươi và ngập tràn tiếng cười rộn rã. Nhưng rồi tốc độ những đoạn phim và cả nhạc nhanh dần, nhanh dần, nhanh đến mức cô không còn nhận ra đâu là bài gì nữa thì tất cả đột ngột dừng lại. Một màn hình tối đen.

Một con đường trong đêm hiện lên. Và có hai người đang nghêu ngao hát. Họ đang say rượu.

Phải mất một lúc cô mới nhận ra đó là… Mr.Bean T_T, và một người bạn. Họ cắm trên đầu những chiếc ô trang trí cocktail, và hét tướng lên:

“Yesterday, all my troubles seemed so far away.
Now it looks as though they're here to stay.
Oh, I believe in yesterday.
Yesterday, love was such an easy game to play.
Now I need a place to hide away.
Oh, I believe in yesterday.”

Lời hát ngô nghê của những kẻ đang say sao làm cô đau đến thế. Cô lặng thinh nhìn màn hình. Tất cả lại tối đen.

“Em có biết câu trả lời cho tất cả các vấn đề là gì không?”

Trên phông vải trắng, hình ảnh một cậu bé da đen đang lẩn trốn đằng sau một chiếc ô tô đang cháy. Cậu ấy đang hát:

“ Let it be, let it be, let it be, let it be.
Whisper words of wisdom, let it be.
And when the broken hearted people living in the world agree,
there will be an answer, let it be…”
“ Khi trái tim tan vỡ,
mọi người sống trên thế giới này đều nhất trí rằng
Sẽ có một câu trả lời
Hãy mặc kệ nó đi..”

“Across the Universe”, bộ phim mà cô đã xem đến thuộc lòng, và cả bài hát này nữa. Cô đã từng nói với ai đó: “Đây là đoạn phim buồn nhất mà em từng được xem..”

“ Em hãy mặc kệ nó…
Bởi vì…”

Một nhà thờ, và hai người đang cười rạng rỡ. Tiếng piano và chuông ngân vang. Cô nói khẽ với chính mình: “Love actually”.

Juliet và Peter, họ đứng giữa mọi người, và những nghi thức cuối cùng để ràng buộc hai con người vừa kết thúc. Và Mark vẫn đứng đấy, nhìn người bạn thân nhất hôn người con gái mà anh yêu, nhưng anh vẫn rất vui. Anh đã chuẩn bị sẵn cho họ một món quà, và anh chắc chắn họ sẽ vui mừng xiết bao.

“All you need is love”
“Tất cả những gì em cần
Là tình yêu…”
…..
Màn hình lại tối đen. Không còn bản nhạc nào, không còn hình ảnh nào nữa hiện lên. Nhưng cô vẫn ngồi đấy, với chiếc gối dựa ôm trước ngực và tách cacao nguội ngắt bên cạnh.

Một giọt nước lăn nhẹ trên gương mặt lạnh giá
Và nó đọng lại ở khóe môi
Nơi đang có một nụ cười….

“Anh ta là lý do em thích đi bộ khi trời mưa, ăn kem khi trời lạnh. Nhưng anh ta không thể khiến em khóc, không thể khiến em cười, mỗi lần em xem phim… Câu trả lời duy nhất cho những rắc rối của ngày hôm qua, hãy để kệ nó như nó vốn thế… Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”
……………..

Cơn gió đầu mùa hạ thổi khẽ, nhẹ nhàng chạm chiếc fuurin. Tiếng chuông thủy tinh lại leng keng, leng keng như mọi ngày. Phía bên dưới nó, trong không gian sực nức hương ca cao, có hai người trẻ tuổi. Họ nói chuyện, và cô gái cười. Tiếng cười trong veo, thanh thản như tiếng chuông.

· Anh biết không ?
· Biết gì ?
· Anh không phải là Mark.
· Ừm.
· Anh biết không?
· Biết gì nữa?
· Conan tập 64 có “Let it be” đấy.
· Ừm.
· Anh này
· Ừm.
· Có thật mong ước của anh là hòa bình cho thế giới không?
· Em ngớ ngẩn à? - anh nói một câu khiến cô không tin nổi vào tai mình.
· Ơ nhưng tờ giấy… - cô lắp bắp, khẽ chỉ lên chiếc chuông gió phía trên
· Em không phân biệt nổi chữ viết tay và chữ in hay sao? Lúc mua người ta đã gắn vào thế rồi mà - anh nói gọn lỏn.
· Anh biết không?
· Lại gì nữa
· Em đúng là một con ngốc ở trên đồi.
· Không đúng. Là cô ngốc ở những cánh đồng dâu.
Về Đầu Trang Go down
 
Yesterday - Kì cuối: Let it be
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Yesterday - Kì 1: Cô ngốc ở trên đồi
» Yesterday - Kì 2: Những cánh đồng dâu
» TRUYỆN CƯỜI ĐÊ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
» lớp ta có chuyện vui rồi đây (có đám cưới)
» Lợn cưới áo mới (Extended Edition)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
A1 VÔ ĐỐI  :: Your first category :: Your first forum-
Chuyển đến